Ngựa hí lên một tiếng bi thương, đang phi nước đại bỗng ngã nhào, lộn ngang người văng khỏi vách núi! Con Bác thú mà hắn dùng trọng kim cũng không đổi, con bảo mã ngày đi ngàn dặm, cứ thế mà mất.
Hạ Linh Xuyên dường như đã hiểu ra.
Thứ kia nhắm vào sau eo của hắn. Bởi lẽ, dù kỵ sĩ có né tránh thế nào trên lưng ngựa, phần eo và hông cơ bản vẫn bất động. Nếu không phải hắn đột nhiên phúc chí tâm linh, nhảy khỏi ngựa, e rằng giờ đây người biến thành một đám huyết vụ chính là hắn.
Nhưng bây giờ… kết cục của hắn có lẽ là bị rơi thành một đống thịt nát, cũng chẳng khá hơn việc biến thành huyết vụ là bao.